28/06/2012 (Theo VNCA) | ||||||||||||
Ở bộ phận nghiệp vụ có Tôn Ca đối xử với tôi rất nhiệt tình, gặp nhau đều hàn huyên đôi câu chuyện vui vẻ, tếu táo, đại loại kiểu: "Trên đường đi có gặp cơn bão nào không đấy?", hoặc: "Ôi, hôm nay sao gầy thế, gầy thế!". Tôn Ca còn mời tôi đến nhà uống trà vì nhà anh ấy ở ngay gần Tổng công ty. Tuy nhiên, do thời gian ít, công việc bận rộn, hơn nữa tôi cũng cảm thấy ý tứ có gì đó không thuận nên lần nào tôi cũng từ chối. Giao báo biểu là công việc rất phiền phức, cần đối chiếu từng số liệu cho thật khớp và rõ ràng nên có khi công việc làm trong buổi sáng không xong, tôi thường nán lại ở Tổng công ty, ăn uống qua loa rồi lại tiếp tục công việc. Có lần, đi ăn trưa về, tôi đụng phải Tôn Ca. Anh lớn tiếng hỏi tôi: - Đã ăn cơm chưa? Tôi đáp: - Vừa mới ăn ở nhà ăn rồi! Tôn Ca tỏ ý rất thất vọng, nói: - Xem anh kìa, đã đi qua cửa nhà tôi rồi, còn đến ăn cơm ở nhà ăn. Lần sau nhất định anh phải đến nhà tôi ăn cơm để bà xã tôi còn có dịp biểu diễn mấy món. Không được khách khí đâu đấy! Tôi chỉ còn biết gật đầu lia lịa. Mấy ngày sau, đúng vào giờ ăn trưa tôi lại đụng phải Tôn Ca. Anh ta lại hỏi: - Đã ăn cơm chưa? Tôi đáp đã ăn ở nhà ăn rồi. Tôn Ca trách tôi: - Đã nói với anh mấy lần rồi, buổi trưa qua nhà tôi ăn cơm. Chỗ anh em với nhau anh làm gì mà khách khí quá thế? Tôi thấy rất áy náy, trả lời: - Thôi để lần sau, lần sau nhất định tôi sẽ sang. Thời gian ấy, công việc quá bận, buổi trưa ngày hôm sau tôi lại ăn cơm ở Tổng công ty. Lần này tôi lại đụng phải Tôn Ca, anh ấy lại hỏi: - Đã ăn cơm chưa? Tôi hạ giọng, đáp: - Thức ăn của nhà ăn hôm nay hơi nguội, nhưng cũng không đến nỗi tồi… Tôn Ca nổi nóng: - Tôi mời anh đến nhà tôi ăn cơm, anh lần lữa mãi không chịu đến, vì sao vậy? Anh coi thường tôi chăng? Anh ơi! Thế là anh quá khách khí rồi nhé! Nghe Tôn Ca bực dọc trách móc như vậy, tôi tự hỏi có đúng mình khách khí quá không và tự thấy trong lòng rất hổ thẹn. Mấy ngày sau, đến Tổng công ty làm việc, tôi lại phải làm thêm giờ. Đến lúc thấy kiến bò bụng mới nghĩ đến chuyện ăn cơm trưa. Ai dè mới ra đến cổng lại đụng ngay Tôn Ca, anh ấy vẫn hỏi tôi đúng câu hỏi quen thuộc: - Đã ăn cơm chưa? Rút kinh nghiệm những lần trước, tôi đáp: - Còn chưa ăn. Vừa nói, tôi vừa ngẫm nghĩ, suy tính, xem liệu có nên đến nhà Tôn Ca ăn cơm hay không. Lần này thì lạ thay, không thấy Tôn Ca to tiếng trách móc gì cả. Anh ta vỗ vỗ nhẹ vào vai tôi và bảo: - Vậy thì đi nhanh lên, anh đến muộn là nhà ăn họ đóng cửa mất đấy | ||||||||||||
Trần Dân Phong (dịch) |
"...Quê hương đường về nhiều chặng; Ba La - Thạch Bích - Bình Đà; Con đường rẽ từ Cầu Nẩy, Là đường vào đến làng ta..."
Thứ Năm, 28 tháng 6, 2012
Không được khách khí - Truyện vui của Dị Minh (Trung Quốc)
Nhãn:
Vui một tí
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét